Lâm Đống nhìn Nhạc Đan Nhất đang đứng trên sân khấu, trên mặt kinh ngạc không giống như là giả bộ, “Làm sao trùng hợp như thế? Tôi không biết.”

“Tôi nghe nói ca khúc cậu chuẩn bị vốn là |Thính phong|?.” Vương Lạc co co hai chân lại, ý vị thâm trường nhìn Lâm Đống, cười như không cười, phảng phất lơ đãng hỏi, “Làm sao đột nhiên đổi ca khúc vậy?”
“Chính là cảm thấy bài |Thính phong| giai điệu không đủ đặc sắc.” Lâm Đống khó có thể tin nhìn mọi người xung quanh, bất đắc dĩ ủy khuất than thở một tiếng, “Mấy người sẽ không phải hoài nghi tôi cố ý đi? Tôi thật sự không nghĩ tới Đan Nhất cũng chọn |Mộng quy tiên độ| a. Mấy người ngẫm lại, coi như tôi là cố ý, tôi làm sao có thể xác định mình sẽ lên sân khấu trước Đan Nhất?”
Cậu ta nói cũng có đạo lý. Mọi người yên lặng một hồi. Coi như Lâm Đống là cố ý chọn bản nhạc giống nhau, bọn họ cũng không có thể chỉ trích, thi đấu vốn là cạnh tranh.
Nhạc Đan Nhất phát huy rất khá, mà tiếng vỗ tay của khán giả chỉ lất pha lất phất, ban giám khảo đều mang theo vẻ mặt tiếc hận.
Cuối cùng, tổng điểm của giám khảo cho Ngạc Đan Nhất chỉ đến 32.6 điểm.
Hai người chủ trì bước nhẹ nhàng ra sân khấu.
“Cảm ơn biểu diễn của Đan Nhất, phi thường đặc sắc! Thi đấu vòng thứ nhất liền chấm dứt tại đây, chúng ta trước tiên mời tám vị thí sinh lên trên sân khấu.”
Tám vị thí sinh mỗi người trong tay đều cầm mirco lên giữa sân khấu xếp thành một hàng đối mặt với khán giả.
Tiếng vỗ tay cứ vang lên từng đợt, “Ào ào ào ——”, các fan đều tung hô thần tượng của mình, cơ hồ muốn lật tung nóc nhà.
“Vệ Tây Lẫm, nhất định thắng a!”
“Đan Nhất Đan Nhất, vĩnh viễn số một!”
“Mộng Kỳ, Mộng Kỳ, chúng ta chính là yêu ngươi a!”
“Vương Lạc, Vương Lạc, không yêu ngươi đều là sai!”
“Lâm Đống! Lâm Đống!”
“…”
Fan của Vệ Tây Lẫm do Diệp Quang Huy dẫn đầu khí thế vẫn luôn dâng cao.
Vệ Tây Lẫm trước sau như một điều mang trên mặt nụ cười ưu nhã, sâu kín nhìn bọn họ vài lần, phất tay một cái, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt bọn họ, tương lai có cơ hội nhất định phải báo đáp lại một, hai.
“Các bạn khán giả ở hiện trường điều rất nhiệt tình nha. Hảo, chúng ta trước tiên tới xem bảng điểm xếp hạng của các thí sinh.”
Âm nhạc mang theo không khí tươi vui liền vang lên, trên màn ảnh lớn hiện ra thông tin của tám thí sinh, lấp loé mấy lần, đổi vị trí, sau đó liền đưa ra xếp hạng của tám thí sinh.
“A…” Nguyễn Đường khả ái giơ hai nắm tay lên hô, “Xếp ở vị trí thứ nhất chính là —— Lâm Đống!”
Tiếng hoan hô, tiếng huýt gió cùng tiếng vỗ tay đồng thời vang lên.
“Người thứ hai Vệ Tây Lẫm! Đệ tam Trình Mộng Kỳ, đệ tứ Mạnh An Lợi, đệ ngũ Vương Lạc, xếp thứ sáu là Bôi Tú Vi thứ bảy Mạc Tình, thứ tám là…Nhạc Đan Nhất.
“Lâm Đống, mau mau cho mọi người cùng biết tâm trạng của bạn a?” Trần Quân liền tại sân khấu mà phỏng vấn Lâm Đống.
Lâm Đống ngượng ngùng cười cười, “Đương nhiên rất vui vẻ, cảm tạ các vị giám khảo. Tất cả mọi người ở đây đều tiến bộ rất nhanh, em còn phải tiếp tục cố gắng nhiều. Cảm tạ!”
“Lại nói Vệ Tây Lẫm giống như hắc mã đang phóng về phía trước nha.” Nguyễn Đường chuyển sang Vệ Tây Lẫm, “Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Tây Lẫm hát ca khúc tự sáng tác nga. Sau khi nhận được ca khúc thi đấu của cậu ấy, tổ tiết mục chúng ta đều đã xác thật, bài hát này từ sáng tác nhạc đến lời đều là do Tây Lẫm chính mình cho ra. Tây Lẫm, nếu cậu có khả năng sáng tác nhạc, có thể cho mọi người cùng biết tại sao lúc trước không hát ca khúc của mình đi?”
“Đương nhiên có thể. Kỳ thực không phải tôi chỉ sáng tác một bài duy nhất, từ lúc mới vừa vào cấp ba tôi đã tập viết nhạc. Mà tôi trước đây lại không có tự tin, không xác định được mình có thể thể hiện tốt bản nhạc không. Nhưng mà vào thời điểm tôi bị thương… Từ trên cầu thang ngã xuống, tôi nghĩ chính mình đây sẽ chết, lúc đó phút chốc lại ngộ ra rất nhiều điều, tựa như chính mình không thể lãng phí tuổi thanh xuân như thế, tựa như tôi vốn không nên sợ hãi lo lắng mọi thứ, mà phải là tin tưởng mình có thể làm tốt. Nếu như không thực hiện, sau này liền vĩnh viễn không biết bản thân mình có thể làm được hay không.” Vệ Tây Lẫm không chút mất bình tĩnh mà nói, trước màn ảnh tự nhiên hào phóng, lúc nói chuyện tình cờ chen vào vào vài động tác diễn tả, tao nhã lại thong dong.
“Nói rất đúng! Thanh xuân là không hối tiếc!” Trần Quân không nhịn được khen ngợi.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt một đợt rồi lại một đợt vang lên.
Ngồi trên ghế khán giả Diệp Quang Huy một bên dùng sức vỗ tay, một bên đắc ý đối với fan Vệ Tây Lẫm đang ngồi bên cạnh nói rằng: “Nhìn thấy không? Đó là bạn cùng bàn của ta! Là bằng hữu tốt của ta!”
Những người ái mộ vừa ước ao vừa đố kỵ, dồn dập nhờ hắn hỗ trợ lấy chữ kí.
Nguyễn Đường đi tới Nhạc Đan Nhất, tiếc hận nói: “Tình hình của Đan Nhất hiện nay rất nguy hiểm a. Có thể nói một chút tâm trạng bây giờ của mình đi?”
Nhạc Đan Nhất sắc mặt như thường, “Tâm trạng… hơi bất an, cũng có chút lo lắng, lần này điểm của tôi xác thật là rất thấp. Bất quá, tôi vẫn còn cơ hội, tôi tin tưởng tôi nhất định sẽ cố gắng không phụ mong đợi của mọi người. Tôi yêu các bạn!”
Trần Quân tán đồng mà gật đầu, “Đúng, không tới thời khắc cuối cùng tuyệt không buông tha. Hiện giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau khi quảng cáo kết thúc sẽ tiếp tục.”
Sau một phút quảng cáo, Nguyễn Đường cầm lấy micro nói, “Chào mọi người , hoan nghênh trở lại với chương trình •Đệ nhất ca sĩ• do ‘Hải Thiên trang phục’ và ‘Kim Long điện tử’ tài trợ. Tiếp theo chúng ta sẽ xem bảng bình chọn trên võng lạc*, cũng cùng nhau xem lại phần biểu diễn của các thí sinh.”
(*): trên Internet ấy
Trên màn ảnh lớn lần lượt xuất hiện các cảnh biểu diễn của mỗi thí sinh cùng với vài hình ảnh thú vị sau hậu trường, mà bên dưới tên của tám thí sinh đều là các dữ liệu bình chọn đang nhanh chóng thay đổi. Bình chọn là tại trên trang mạng chính thức của •Đệ nhất ca sĩ• tiến hành, bắt buộc phải lấy tên thật để bình chọn, mỗi ID chỉ có thể bình chọn một lần duy nhất, làm giảm khả năng gian lận của các thí sinh.
“Bắt đầu đếm ngược nào, 10, 9, 8… 3, 2, 1! Dừng lại!” Trần Quân tiếng nói sục sôi, “Bảng xếp hạng bình chọn đã có! Thứ tự lần lượt là Lâm Đống, Nhạc Đan Nhất, Trình Mộng Kỳ, Vệ Tây Lẫm, Bôi Tú Vi Vương Lạc, Mạnh An Lợi và Mạc Tình! Lâm Đống có số phiếu cao nhất là 524332!”
Nguyễn Đường tiếp lời, “Dựa theo quy tắt cho điểm của chương trình, 1 điểm của ban giám khảo có thể đổi thành 10000 phiếu bình chọn. Trải qua tính toán, chúng ta nhìn thấy bảng xếp hạng đã xảy ra biến hóa rất nhỏ nga… Mà người thứ nhất vẫn là Lâm Đống! Chúc mừng Lâm Đống! Người xếp hạng cuối cùng là Mạc Tình.”
Mạc Tình nghe vậy nước mắt liền rơi.
“Thật đáng tiếc, Mạc Tình bị loại rồi!” Nguyễn Đường tiếc nuối nhìn Mạc Tình.
Mạc Tình một câu cũng chưa kịp nói liền vội vã chạy xuống vũ đài. Ghế khán giả cũng một trận im lặng.
Trần Quân thấy vậy liền cố gắng cứu vớt bầu không khí, “Mạc Tình tuy rằng phải rời khỏi chương trình, nhưng chúng ta vẫn là chúc phúc cuộc sống sau này của nàng hạnh phúc như ý. Hiện tại còn lại bảy thí sinh, đầu tiên vẫn là để nhóm thí sinh rút thăm thứ tự thi đấu nga .”
Lần này là rút thăm tại sân khấu, Vệ Tây Lẫm bị đẩy đến tận số 7. Vào thời điếm những người khác biểu diễn, cậu liền mở bảng hệ thống ra, phát hiện ‘danh vọng’ đã có, tận 120556, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng mà tăng.
002 tựa hồ còn cao hứng hơn cậu, 【 Tây Lẫm, ngươi bây giờ đã có 12 vạn fan rồi ngaaa! 】 【 Ân, trước tiên giúp ta đổi thành 70 ‘điểm’, liền lấy 10 ‘điểm’ thêm vào ‘thể chất’ đi, mỗi ngày một ‘điểm’. Ừmm…lấy 40 ‘điểm’ cộng vào phần ‘trí nhớ’ đi, mặt khác 20 ‘điểm’ còn lại, hai ngày 1 ‘điểm’ cộng vào ‘khuôn mặt’.】 【 Được.】
Một lát sau 002 lại nói, 【 Kí chủ, ‘trí nhớ’ của ngươi hiện tại đã là 100. 】 【Vậy ta thử xem.】
Vệ Tây Lẫm liền quét mắt qua làng ghế khán giả, nơi fan mình đang ngồi, liền vui mừng phát hiện chỉ cần cậu nhìn qua một lần thì đều nhớ rõ khuôn mặt của các fan. Ánh mắt liền hướng tới gương mặt mỗi người dụng tâm nhớ kỹ, cậu cảm thấy nếu như chỉ cần nhớ dáng vẻ của mọi người, cậu tổng cộng có thể nhớ kỹ được khoảng một ngàn người. Trí nhớ tốt như vậy đối với cậu mà nói là phi thường có lợi, ít nhất trên phương diện học tập đây là lợi thế của cậu.
【 Đúng rồi, ta đã dùng hết 70000 ‘danh vọng’, hệ thống có phải là có thể thăng cấp? 】 【 Tây Lẫm, ở trong ‘thương thành’ tiêu phí giá trị ‘danh vọng’ thì hệ thống mới có thể thăng cấp. 】
Vệ Tây Lẫm cau mày, 【 Nguyên lai là như vậy. Vậy trước khoan hãy tiêu phí ‘danh vọng’, chờ sau khi cuộc thi kết thúc lại nói. 】 . Cậu nhìn kỹ một chút, trên bảng hệ thống mục thay đổi còn có ‘giọng hát’, trước kia là 0, bây giờ đã là 80. Sáng tác cũng từ 0 biến thành 10.
【Lượt download của |Ta tin tưởng| thế nào rồi? 】
【Ta đã phát lên diễn đàn của đài truyền hình Đế Kinh và một số diễn đàn có lượng truy cập cao, ừm cũng đã đăng lên weibo của ngươi, bây giờ lượt download đã vượt qua 100 ngàn, vẫn còn đang tiếp tục tăng. 】 【 Hảo. 】 Vệ Tây Lẫm không khỏi khẽ mỉm cười. 100 ngàn cậu được hưởng một nửa cũng chính là tận 5 vạn nga, trong thời gian ngắn không cần vì tiền mà rầu rỉ rồi. Chủ yếu cậu bây giờ còn là học sinh, nên không có quá nhiều việc cần tiêu tiền.
“Tiếp theo là thí sinh vị trí số 7, hoan nghênh Vệ Tây Lẫm!”
Vệ Tây Lẫm từ đầu đến cuối cũng không bỏ quên các fan mình, bước chân đi về phía sân khấu đồng thời vừa hướng về bọn họ nháy mắt mấy cái nở nụ cười thể hiện sự tôn trọng mọi người. Làm cho các fan hưng phấn, lần nữa cùng nhau hô lên.
Nguyễn Đường nói: “Tây Lẫm, trước tiên chọn ca khúc nào. Chúng ta cùng đến xem Tây Lẫm chọn được ca khúc gì nha.”
“Được rồi.” Vệ Tây Lẫm liền ấn xuống nút chọn ca khúc. Con trỏ màu đỏ trên màn hình lớn liền bắt đầu di chuyển qua tên của các ca khúc , cuối cùng dừng ngay tại ca khúc |Dựa vào ngươi gần hơn một chút|.
Hiện trường yên lặng vài giây…
Nguyễn Đường cùng Trần Quân đều có chút sững sờ. Chỉ vì bài hát này là lần thứ hai bị thí sinh chọn trúng. Thí sinh vị trí thứ 5 Lâm Đống vừa nãy cũng chọn được bài hát |Dựa vào ngươi gần hơn một chút|.
002 đột nhiên tức giận kêu, 【 Tây Lẫm, là nhân viên công tác giở trò quỷ! Ta tận mắt thấy ngươi chọn được vốn là ca khúc đứng bên trái của |Dựa vào ngươi gần hơn một chút|, là ngón tay người kia sờ soạng lên bàn phím một chút, con trỏ liền thay đổi cái vị trí! 】
Vệ Tây Lẫm ánh mắt hơi lạnh lẽo. Lâm Đống lại có năng lượng lớn như vậy, có thể thu mua nhân viên công tác của tổ tiết mục. Như vậy cậu liền có lý do hoài nghi, vừa nãy Lâm Đống sở dĩ cùng Nhạc Đan Nhất chọn cùng một ca khúc cũng có ẩn tình trong đấy.
Nguyễn Đường không biết nên nói là Lâm Đống vận may tốt, hay là nói Nhạc Đan Nhất cùng Vệ Tây Lẫm xui xẻo đến tận mạng. Hai người đều cùng Lâm Đống chọn ca khúc giống nhau, hơn nữa hai người đều thi đấu sau Lâm Đống.
【 Tây Lẫm, ta có thể làm cho bộ phân âm thanh bị hỏng, sẽ phát không ra nhạc đệm |Dựa vào ngươi gần hơn một chút|.】002 nói rằng.
Vệ Tây Lẫm vô cùng bình tĩnh, lập tức nghĩ ra biện pháp, 【 Trong ‘thương thành’ có thể đồ vật nào khiến cho giọng của ta biến thành giọng nữ? 】
002 phản ứng rất nhanh, 【 Có, là máy biến âm, đem máy kề sát ở cuống họng thì có thể làm cho giọng nói người sử dụng biến thành giọng nữ, máy biến âm chỉ có kí chủ mới có thể nhìn thấy, có tác dụng trong vòng mười phút. Nếu như không cần sử dụng đến chỉ cần đem nó lấy ra là được. Tiêu tốn 199 ‘danh vọng’. 】 【 Mua. 】
【 Keng. Kí chủ phát động chi nhánh nhiệm vụ, đạt được điểm thi đấu vượt qua Lâm Đống. Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? 】 【 Nhận. 】
Trên màn ảnh lớn hiện ra khuôn mặt Lâm Đống đầy biểu tình không tin.
“Tây Lẫm, tâm tình bây giờ của cậu như thế nào?” Trần Quân nhìn Vệ Tây Lẫm pha theo chút đồng tình hỏi.
Vệ Tây Lẫm buông buông tay nghiến răng nói, “Tôi cảm thấy ông trời đây nhất định là nữ hài, xem Lâm Đống đẹp hơn tôi liền bất công.”
“Ha ha ha…” Khán giả bị biểu tình cùng lời nói của cậu chọc cười, đồng thời cảm thấy cậu vô cùng lạc quan, đối với cậu càng thêm yêu thích, tiếng vỗ tay càng vang dội.
“Vệ Tây Lẫm, chúng ta ủng hộ ngươi!”
Nguyễn Đường ánh mắt hiện lên vài tia thưởng thức, “Tin tưởng tôi, cậu cũng không kém nha. Được rồi chúng ta liền cùng nhau nghe Tây Lẫm biểu diễn |Dựa vào ngươi gần hơn một chút|. Không biết Tây Lẫm sẽ mang đến cho chúng ta cảm thụ bất đồng gì so với Lâm Đống đi?”
【 Tiểu Nhị, ghi âm. 】
“Muốn dựa vào ngươi gần hơn một chút, tốt nhất là tựa vào bên cạnh ngươi…”
Vệ Tây Lẫm vừa mở miệng liền đem tất cả mọi người ở đây trấn trụ, cậu hát chính là âm thanh của nữ hài a, chính là du dương lại êm tai !
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng, mấy giây sau, không biết là ai lớn tiếng kêu một tiếng “Hảo”, khán giả như đột nhiên bị thức tỉnh, la hét lên vài tiếng điếc tai nhức óc, giằng co gần một phút mới dần dần yên tĩnh.
“Như vậy ta mới dám tin tưởng ngươi không thay đổi,
Nhớ ngươi cũng không muốn chỉ có thể nhìn bức ảnh,
Ngày hôm nay là ngày trời trong xanh,
Nhưng tại sao lại không thấy ngươi,
Muốn dựa vào ngươi gần hơn một chút,
Tốt nhất là tựa vào bên cạnh ngươi,
Như vậy ngày mai ta liền thấy ngươi,
Cùng với ngươi bảy năm,
Ngươi trước sau vẫn dẫn dắt ánh mắt của ta,
Đồng hồ nhắc nhở đã hai giờ sáng,
Tại sao vẫn không thấy ngươi,
Ta chỉ muốn dựa vào ngươi gần hơn một chút…”
Đây là một bản tình ca buồn, nếu nam hát mọi người sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn mà bất lực của nam nhân trong tình yêu, nếu nữ hát giai điệu nhạc cũng không thay đổi, âm điệu cũng không có biến, mà Vệ Tây Lẫm chính là thay đổi một phần nhỏ trong đó, giọng nữ hát đến càng êm dịu, càng nhu uyển, bởi vậy mà cũng càng ưu thương, tạo ra một loại ẩn nhẫn thâm tình cùng giả vờ kiên cường, loại tình cảm mãnh liệt lại xen lẫn vào nhu nhược nữ tính càng có thể đánh động lòng người. Đặc biệt là câu cuối tựa độc thoại, tựa xướng, tựa nỉ non, làm người nghe tâm phát đau đến rơi lệ.
Camera quay được không ít hình ảnh nữ khán giả rơi lệ mà chuyển tới trên màn ảnh lớn.
“Ba ba ba —— “
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía!
Mình thấy tác giả ngắt chương hơi kì QAQ!